Downloadsachmienphi.com

Tình Ca Cho Nick Và Norah

Tình Ca Cho Nick Và Norah - Rachel Cohn, David Levithan
Tình Ca Cho Nick Và Norah – Rachel Cohn,

Tình Ca Cho Nick Và Norah

Tác Giả: Rachel Cohn,

Thể Loại: Văn Học Nước Ngoài

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Tình Ca Cho Nick Và Norah – Rachel Cohn,

Chạm trán bạn gái cũ. Bạn gái cũ đã có bạn trai mới. Bất chợt đề nghị cô gái đứng bên cạnh làm bạn gái của mình trong năm phút. Hôn cô ấy và sau đó là một cuộc phiêu lưu đầy bất trắc nơi những người trong cuộc cũng không chắc về bản thân. Tất cả những điều đó Nick đã trải qua chỉ trong một đêm. Cùng Norah.

Nụ hôn bất ngờ và nồng nhiệt hơn dự định ấy đã đưa cặp đôi năm phút khởi hành một chuyến phiêu lưu cảm xúc vô tiền khóang hậu xuyên đêm Manhattan, và cái gọi là “cuộc hẹn đầu tiên” đã trở thành một đêm rực rỡ của những khoảnh khắc chênh vênh trên ranh giới thảm họa và tình yêu, giữa âm nhạc, tiếng cười, những cảm trúc dâng tràn hơn mức trái tim có thể dung chứa, bối rối và đam mê, như một bản danh sách các khúc ca bất tận mà có lẽ chẳng mấy ai được trải nghiệm lần thứ hai trong đời.

Ngày bắt đầu từ nửa đêm. Tôi chẳng chú ý đến cái gì ngoài cây bass trong tay, tiếng ồn trong tai. Dev thì đang gào, Thom thì đang lắc, và tôi làm người giữ nhịp, tôi là cái đồng hồ, tôi là người phối hợp cái thứ gọi là âm nhạc này với cái thứ gọi là thời gian kia. Tôi là tiếng tích tắc, tôi là phách nhịp, tôi chìm dưới tất cả mọi góc cạnh của phút giây này. Chúng tôi không có tay trống. Dev đã cởi phăng áo, Thom đang ngả người phiêu khi tiếng míc rít lên, còn tôi ở phía sau họ, tôi là cái máy phát điện. Tôi đang nghe và tôi cũng chẳng đang nghe gì cả vì tôi không nghĩ đến thứ mình đang chơi, tôi cảm nhận nó. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi. Hay ít nhất đó cũng là thứ tôi tưởng tượng khi đang đứng trên sân khấu. Đó là một khán phòng nhỏ, trong đó chúng tôi là những tiếng ồn lớn và tôi là tay bass không đồng tính trong một ban nhạc rặt những thành viên đồng tính đang lắp đầy căn phòng những âm thanh trầm đục mỗi khi Dev vừa hát vừa gào, Fuck the man/ Fuck the man/ I really want to/ Fuck the man [1]. Tôi ngắt nhịp, xuyên thủng và phang mình vào khoảng không trong khi những ngón tay ấn mạnh vào dây đàn. Mồ hôi, tà ý và cơn đói túa ra từ người tôi. Đây là sự giải thoát, hay có lẽ chỉ là lời thỉnh cầu được giải thoát. Dev giờ đang rên rỉ, Thom đang vẩy mạnh ghi-ta tạo âm chát chúa, và dù chân không hề nhúc nhích tôi vẫn đang chuyển động rất nhiều. Tôi nhìn qua ánh đèn và thấy người ta lắc lư, người ta nhảy chồm chồm, người ta xem Dev gì micro vào miệng mà tiếp tục gào thét mấy từ ngữ đó. Tôi ném vào họ những hợp âm, tôi nhấn họ chìm trong sóng âm thanh, tôi tăng nhịp bass lớn đến nỗi họ buộc phải nghe thấy. Tôi mạnh mẽ hơn bài hát và to lớn hơn cả cái hộp đêm đang chứa tôi, và rồi tôi nhìn thấy cô trong đám đông và tôi tan nát.

Tôi đã bảo với cô ấy là không được đến rồi. Trong khi cô ấy đang bận xé tôi thành từng mảnh nhỏ, đây chính là mảnh tôi đã van xin được giữ lại. Làm ơn đừng đến buổi diễn. Tôi không muốn thấy em ở đó. Và cô đã nói vâng, và lúc đó nó đâu phải lời nói dối. Nhưng nó đã thành một lời nói dối vào lúc nào đó, bởi vì giờ cô ấy đang ở đây, và những ngón tay của tôi đang rời vị trí, và những âm thanh tôi tạo ra đang mất đi sự sắc bén vốn có, và mọi thứ quanh tôi đang chuyển từ gào thét dữ dội sang chỉ la hét xoàng xoàng – ngay khi tôi nhìn thấy đường nét bờ môi cô ấy. Và rồi tôi nhìn thấy – ôi, khốn khiếp, không – cô ấy không chỉ có một mình, cô ấy đang đi cùng một gã nào đó, và thể nào cô ấy cũng sẽ bảo là đến để xem tôi diễn, tôi chẳng nghi ngờ gì cái chuyện thực ra cô ấy đến để cho tôi xem cảnh cô ấy và gã kia. Hết rồi, cô ấy đã nói thế, nhưng chẳng phải đó vẫn là lời nói dối khủng khiếp nhất mọi thời đại sao? Tôi vẫn nốt liên tục trong khi Dev sắp sửa sang khúc tiếp theo. Thom thì đang chơi nhanh hơn mức cần thiết. Tôi phải bắt kịp họ, giữa cảnh cô ấy ngả người vào gã đi cùng và lắc đầu như thể tôi chỉ chơi nhạc cho mình cô nghe, dù thực tế là nếu có thể thì tôi đã tung hê hết mà quẳng cho cô sự tĩnh lặng nhiều không kém gì nỗi đau cô đã tặng cho tôi.

Tôi cố theo kịp Dev và Thom. Đêm nay chúng tôi có tên là The Fuck Offs[2], nhưng đó là một cái tên mới và nó sẽ chỉ tồn tại được trong ba hợp đồng biểu diễn trước khi Dev lại nghĩ ra một cái tên nào khác thôi. Chúng tôi đã từng có tên là Khiêu Dâm Tối Qua, Khăn Tay Đen, Thợ Làm Đầu Thù Hận, và Không Phải Việc Của Mày. Tôi thực sự không mấy khi dùng đến phiếu của mình, trừ khi để kéo Dev ra khỏi mấy ý tưởng quá điên rồ. (“Chiến hữu này”, tôi phải nói với cậu ta thế, “chẳng ai muốn đến xem một ban nhạc có tên là Đau Chim đâu”.) Dev luôn thích vui vẻ với dân nhiều khuyên hay xăm trổ, và luôn kiếm được mấy đồng chí mê punk, những kẻ đến xem chúng tôi biểu diễn mà không biết rằng cuối cùng mình sẽ muốn quậy tưng bừng với tay rocker cứ gào lên thách thức vào míc How big is your cocker spaniel?[3] ấy. Dev quê ở một thị trấn tại Jersey có tên là Lodi, điều này khiến cho mọi chuyện trớ nên cực kỳ dễ hiểu, vì thế có nghĩa là cậu ta chẳng thể làm gì khác ngoài một thần tượng biển thải (Lodi viết ngược lại là Idol – thần tượng). Thom quê ở South Orange, và mới có chữ “h” trong tên mình được độ hai tháng. Tôi quê ở Hoboken, đủ gần thành phố mà không cần phải thực sự ở trong thành phố. Vào những đêm như thế này, với cơ hội được biểu diễn không chỉ trước bạn bè mình, để đến được một câu lạc bộ giống như cái động này thì có phải bơi qua sông Hudson tôi cũng bơi. Ít nhất cho tới khi Tris xuất hiện và tôi thấy mình chảy máu vô hình lên khắp sân khấu.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo