Downloadsachmienphi.com

Kỳ Án Chim Dẽ Giun

Kỳ Án Chim Dẽ Giun - Alan Bradley
Kỳ Án Chim Dẽ Giun –

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Kỳ Án Chim Dẽ Giun –

Kỳ Án Chim Dẽ Giun – cuốn tiểu thuyết trinh thám vô cùng hấp dẫn của Alan Bradley. Đây là tác phẩm dành cho những độc giả đam mê trinh thám và hiểu biết về khoa học.

Câu chuyện xảy ra vào mùa hè năm 1950 tại biệt thự Buckshaw mục nát của gia đình Flavia. Xác chết một con chim dẽ giun (loài chim cực kỳ khó bắn trúng, làm nản lòng cả những tay sứng cừ khôi nhất được tìm thấy trên ngưỡng cửa, một TEM thư kỳ lạ gắn ngay trên mỏ. Chỉ vài giờ sau, Flavia lại gặp một người đàn ông nằm ngắc ngoải rồi chết trong vườn dưa chuột. Cha cô bị buộc tội giết người và bị cảnh sát giam giữ. Flavia, khi đó mới 11 tuổi và là một thần đồng hóa học, đã quyết định cùng chiếc xe đạp cũ kỹ của mình lần theo dấu vết để giải oan cho bố.

Một đêm mưa bão sấm sét dữ dội, trong khán lao nhà ngục, Colonel de Luce đã kể câu chuyện về một tồi tệ thời học sinh cho cô con gái mình nghe, và người bạn đó đã biến mất sau một hành động kỳ quái và trắng trợn với con tem quý giá của thầy hiệu trưởng, và điều đó dẫn đến cái chết kỳ lạ của một giáo viên dạy tiếng Latin khi ông nhảy từ tháp chuông của nhà trường xuống cách đây ba mươi năm.

Trong tủ tối như hũ nút. Bọn họ ấn tôi vào rồi khóa trái cửa lại. Tôi phải khó nhọc lắm mới thở được bằng mũi và phải đấu tranh kiên cường để giữ bình tĩnh. Tôi cố đếm đến mười trước khi hít vào và đếm đến tám khi chầm chậm thở ra trong không gian tối hụ tối hù như thế này. May làm sao, bọn họ nhét giẻ quá chặt vào miệng tôi nên cái mũi của tôi không thể nào bị tắc được nữa, và tôi có thể từ từ hít thở từng cái sâu đến tận phổi thứ không khí mốc meo cũ rích này.

Tôi cố móc móng tay vào chiếc khăn lụa buộc quặt hai tay mình ra sau lưng, nhưng vì cái thói quen chết tiệt là hay cắn cụt móng tay trước khi nó mọc đủ dài nên giờ tôi chẳng còn cái móng nào để móc hay cào nữa. May mà tôi kịp nhớ cách khum các đầu ngón tay vào nhau để tạo thành khung đáy nhỏ vững chắc rồi đẩy hai lòng bàn tay làm giãn bớt nút buộc. Thông minh quá đi thôi!

Tôi xoay cổ tay, xiết hai tay vào nhau thật mạnh. Khi cảm thấy khăn buộc đã lỏng ra, tôi dùng hai ngón tay cái kéo chiếc khăn xuống cho đến khi nút buộc tụt vào giữa hai lòng bàn tay – rồi giữa các ngón tay. Nếu bọn họ thông minh đến mức buộc cả hai ngón tay cái của tôi thì còn lâu tôi mới thoát nổi. Đúng là lũ khờ. Cuối cùng, khi hai tay đã được thảnh thơi, tôi nhanh chóng giật phăng cái giẻ bịt miệng ra.

Bây giờ phải tính đến cánh cửa. Trước hết, để chắc chắn bọn họ không nằm chầu chực bên ngoài đợi mình, tôi ngồi xổm xuống và hé mắt nhìn qua lỗ khóa trên gác mái. Ơn Chúa, bọn họ đã rút chìa. Tôi không nhìn thấy ai hết ngoài mớ hỗn độn muôn thuở của giấy lộn và các đồ vụn vặt linh tinh khác – gác mái dài dằng dặc hoàn toàn trống không.

Nguy nan qua rồi.

Thò tay qua đầu, tôi tháo một chiếc móc thép từ trên giá. Bằng cách nhét đầu móc cong vào lỗ khóa và bẩy mạnh đầu kia, tôi đã biến chiếc móc thành hình chữ L và nhét nó ngay lập tức vào tít bên trong lỗ khóa cổ lỗ. Thêm một chút ấn ấn nhét nhét đúng đắn, một tiếng tách phấn khởi vang lên. Dễ như bỡn. Cánh cửa mở tung ra và tôi được tự do.

Tôi chạy xuống cầu thang bằng đá đến hành lang, rồi dừng lại trước cửa phòng ăn đủ lâu để hất hai bím tóc qua vai cho nó về đúng vị trí như thường lệ.

Bố vẫn kiên quyết đòi ngồi ăn tối vào đúng giờ quy định và phải ngồi tại chiếc bàn lớn làm bằng sồi trong phòng ăn, y như hồi còn sống.

“Flavia! Ophelia và Daphne chưa xuống hả?” bố gắt gỏng hỏi và ngẩng mặt lên khỏi số mới nhất của tờ The British Philatelist được mở sẵn bên cạnh món thịt và khoai tây.

“Con không gặp hai chị ấy cả thế kỷ nay rồi,” tôi nói.

Thật thế. Tôi chả thấy họ đâu kể từ khi họ nhét giẻ vào mồm và bịt mắt tôi lại, rồi xềnh xệch lôi tôi đi – một đứa bị trói chân trói tay – để nhốt vào tủ quần áo trên gác mái.

Bố nhìn tôi đăm đăm đúng bốn giây tròn trĩnh qua cặp kính trước khi tiếp tục lẩm nhẩm với món châu báu nhớp nháp.

Tôi nở nụ cười rộng đến tận mang tai với bố: một nụ cười đủ để bố nhìn thấy cái niềng răng của tôi. Và mặc dù bộ niềng răng làm mồm miệng tôi trông không ra làm sao nhưng bố lúc nào cũng muốn được nhắc rằng số tiền bố bỏ ra là vô cùng xứng đáng. Chỉ khác, lần này bố mải mê đến mức không nhận ra điều đó.

Tôi nhấc nắp âu nhãn hiệu Spode lên và từ lòng đĩa vẽ hình những con bướm bên quả mâm xôi, tôi múc lên một thìa toàn đậu là đậu. Tôi lấy dao (coi như cái thước kẻ) và dĩa (coi như cây giáo) gẩy các hạt đậu thành từng hàng ngang hàng dọc tỉ mẩn quanh đĩa: các quả cầu nho nhỏ màu xanh xếp nối tiếp với khoảng cách bằng nhau đến từng ly và có thể khiến các nghệ nhân làm đồng hồ Thụy Sỹ phải chết mê chết mệt. Sau đó, bắt đầu từ phía cuối cùng bên trái, tôi lấy dĩa xiên hạt đậu đầu tiên và nhai ngon lành.

Đều là lỗi của Ophelia hết. Nói cho cùng, chị ấy đã mười bảy tuổi, đáng ra chị ấy phải có chút ít tố chất chín chắn của một người trưởng thành chứ. Thật chẳng công bằng khi chị ấy kéo bè kết đảng với Daphne – mười ba tuổi. Tổng cộng hai chị có tận ba mươi tuổi. Ba mươi năm cơ đấy! Thế mà lại đi đối đầu với tôi, một đứa con nít mười một tuổi. Đúng là không chính đại, là suy đồi đạo đức. Vậy nên trả thù là việc khỏi phải bàn.

Tags:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo